NHẬT KÝ: Hạnh phúc vỡ òa khi ánh mắt 2 cô trò chạm nhau
Ngày nay, số trẻ mắc chứng rối loạn phát triển tăng cao. Nhu cầu cha mẹ tìm đến hướng can thiệp trị liệu nhiều, bởi ở trẻ luôn có sự tò mò tìm hiểu những thế giới xung quanh như: chạy nhảy liên tục, nói nhiều, kém tập trung. Hay ngược lại là những trẻ tự kỷ, nhút nhát khó gần, ăn vạ đòi hỏi, khuyết học tập, khuyết tật trí tuệ… Điều này khiến cha mẹ vô cùng lo lắng và thậm chí bất lực.
Ở Dr PSY Việt Nam, chúng tôi không gọi là phòng khám, không gọi là trung tâm mà đó là ngôi nhà. 25 năm gắn liền biết bao thế hệ, bản thân đã chứng kiến biết bao gia đình lao đao vì con cái nhưng với một niềm tin và quyết tâm của Bác sĩ – Chuyên gia, giáo viên và cả cha mẹ đã giúp cho con phát triển hơn, hòa nhập hơn. Có những đứa trẻ giờ đây lớn khôn gặt hái được thành quả tốt, có những em được nhà trường giữ lại làm việc luôn. Bây giờ ngồi nghĩ lại những ngày bắt đầu đầy bồi hồi…
Dẫu biết rằng, trên chặng đường đi tìm niềm hạnh phúc của cô, các con và là niềm hạnh phúc của cha mẹ chỉ đến với những ai thật sự yêu thương, thật sự kiên trì biết nỗ lực và dám đảm đương với thử thách. Có khó khăn đến mấy, dù là được cười hay phải khóc thì chúng tôi là những chuyên viên trị liệu cũng phải vượt qua những chàng trai, cô gái bé nhỏ của chúng ta.
Ngày đầu tiên con đến lớp ôm chặt người mẹ, con chỉ khóc, khóc và gào khóc thật to, mẹ đã quen với việc đó nên đã nhanh chóng để lại balo của con vào tay cô. Bóng người mẹ xa khuất, giờ chỉ còn lại cô và trò, con vẫn khóc, đôi chân nhón lên tường bước cố tránh cô thật xa. Những tiếng gào khóc la hét lại cất lên càng lúc càng to xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào. Cô vẫn kiên nhẫn chời đợi nhưng con vẫn phớt lờ mọi thứ dù cô đã tìm mọi cách gây chú y, con vẫn dứt khoát phớt lờ.
Người ta vẫn thường nói: “Trên hành trình tìm kiếm tình yêu, hạnh phúc chỉ đến với những ai biết kiên nhẫn, biết lắng nghe, biết nỗ lực và dũng cảm đương đầu với thử thách”. Đúng vậy, dù có khó khăn đến mấy, dù được cười hay phải khóc, cô cũng luôn dặn mình phải vượt qua để nắm thật chặt bàn tay con. Con đặc biệt đam mê những chiếc que, có thể say sưa ngồi xếp chúng cả buổi và khúc khích cười một mình. Với con đó là cả thế giới đầy màu sắc mà không ai được chạm vào. Có lần, cô đưa tay vào chiếc giỏ đựng đồ chơi của con rồi nhặt một chiếc xếp cạnh. Con khó chịu gạt tay con ra. Lần một, lần hai…lần thứ n…
Trong quá trình trị liệu, khó nhất là hướng dẫn các con tương tác mắt và điều đơn giản nhất là cô gọi tên con nhìn vào mắt cô. Những lúc gọi tên con nhưng con cứ nhìn đâu đó thật xa xăm khiến cô “ở ngay trước mắt mà ngỡ tưởng ở đâu xa tận chân trời”.
Ngay cả khi cô cố tình đảo người nằm bò xuống dưới đất hay bày biện những chiếc que xinh xắn mời mọc trước mặt con cũng chẳng có gì suy chuyển. Cô hậm hực với chính mình, giận bản thân chưa tốt. Nhưng rồi, chính hình ảnh của con khi tập trung xếp những chiếc que đã dạy cô phải kiên nhẫn.
Cô bắt đầu thay đổi từng lời nói, ánh mắt cử chỉ của mình cho đến các phương pháp trị liệu và đồ dùng dạy học, cô cẩn thận hơn, chuẩn bị kỹ hơn và đánh giá lại các khâu trị liệu, điều chỉnh lại cảm xúc từ tốn nhất có thể.
Rồi ngày ấy cũng đã đến. Một ngày đẹp trời khi cô thổi bong bóng, đôi mắt to tròn của con tò mò nhìn vào vật thể lạ trước mặt, tỏ vẻ thích thú. Đôi mắt ấy đã cười. Cô vội vàng thổi bóng lướt ngang qua tầm mắt. Đôi mắt ấy nhìn trúng cô. Thổi thêm một quả nữa. “Bùm!” . Khi bong bóng xà phòng vỡ, ánh mắt của hai chúng ta chạm nhau. Vỡ òa hạnh phúc, cô lại gần, ôm con và nhấc bổng lên, quay vòng vòng, con cười lớn, một nụ cười toả nắng. Cô thấy lòng mình sao bồi hồi.
Từ đấy về sau 2 cô trò có sự đồng điệu hơn, thời gian trôi đi có sự giúp đỡ của bác chuyên gia con đã hiểu mệnh lệnh hơn, bắt đầu đã biết những công việc lặt vặt, con đã biết chỉ tay và ăn những thức ăn một cách đa dạng hơn.
Tuy thời gian ở bên con chỉ trong 3 tháng can thiệp ngắn ngủi nhưng con đã để lại cho cô nhiều cảm xúc khó tả, cô thầm nhủ mình phải cố gắng nhiều hơn nữa vì những thiên thần nhỏ đáng yêu này, sự cải thiện ở con dường như là hết sức đơn giản nhưng là cả một quá trình nỗ lực không hề nhỏ từ phía cô trò, gia đình và nhà trường. Cô mong rằng các con là những thiên thần nhỏ không được may mắn như những bạn cùng trang lứa khác nhưng cha mẹ ơi! Con làm được, con sẽ làm được xin cha mẹ hãy vì con mà hãy hành động để con được phát triển đúng…