Menu Đóng

Khi mẹ học cách đứng dậy cùng con: Hành trình chữa lành từ nỗi đau thầm lặng

Ngày 1 tháng 9 năm xx

Con gái yêu của mẹ,

Có lẽ mẹ chưa từng dám ngồi xuống viết những dòng này, vì sợ rằng khi viết ra, mẹ phải đối diện thật rõ với chính những cảm xúc chông chênh trong lòng mình. Nhưng hôm nay, sau bao tháng ngày cùng con đi qua những buổi trị liệu dài đằng đẵng, những đêm không ngủ, những lần mẹ ngồi gục đầu vào gối khóc trong im lặng, mẹ muốn viết lại – như một cuốn nhật ký, như một cách để trút bớt gánh nặng trong tim.

Mẹ từng trách bản thân vô số lần. Tại sao lại là con? Tại sao mẹ không phát hiện sớm hơn? Có phải do mẹ đã từng sơ suất trong lúc mang thai, hay mẹ chưa đủ kiên nhẫn trong những tháng năm đầu đời của con? Những câu hỏi ấy cứ bám riết lấy mẹ, khiến mẹ nghẹt thở trong mặc cảm và tội lỗi. Mẹ tự trách đến mức đôi khi soi gương cũng không còn muốn nhìn thấy chính mình.

Trên hành trình này, mẹ đã nhiều lần cảm thấy cô đơn đến tột cùng. Người ngoài nhìn vào, họ có thể thương hại, có thể khuyên răn, nhưng không ai thật sự hiểu nỗi đau và sự bế tắc mà một người mẹ có con tự kỷ phải gồng gánh. Có người nói mẹ “quá lo xa”, có người bảo mẹ “ép con nhiều quá”, lại có những lời vô tình: “Trẻ con rồi lớn sẽ khác, sao phải làm quá?”. Những câu nói ấy, thay vì giúp mẹ nhẹ lòng, lại như những mũi dao cắm thêm vào trái tim vốn đã đầy vết xước. Mẹ vừa đau, vừa giận, vừa cảm thấy mình và con như bị tách biệt khỏi thế giới này.

Có những nỗi sợ vô hình luôn bủa vây mẹ: sợ con mãi mãi không thể nói lời trọn vẹn, sợ con không thể hòa nhập, sợ con không có bạn bè, sợ một ngày nào đó mẹ không còn đủ sức để ở cạnh con. Nỗi sợ ấy không gọi tên được, nhưng nó hiện hữu mỗi khi mẹ nhắm mắt lại, khiến mẹ tỉnh giấc giữa đêm trong hoảng hốt.

Nhưng con à, chính con cũng dạy cho mẹ biết rằng dù mệt mỏi, mẹ vẫn có thể bước tiếp. Những lần con chỉ nhìn mẹ và cười khe khẽ, những lần con khẽ nắm tay mẹ trong buổi trị liệu, hay những bước tiến rất nhỏ mà con đạt được – tất cả như ngọn nến thắp sáng căn phòng tối tăm của mẹ.

Dần dần, mẹ học cách nhìn khác đi. Mẹ nhận ra mình không thể mãi sống trong sự trách móc và oán thán. Mẹ không thể bắt ép thế giới phải hiểu, nhưng mẹ có thể thay đổi cách mẹ đối diện. Mẹ bắt đầu cho phép bản thân yếu đuối, cho phép mình khóc, rồi sau đó lau khô nước mắt để lại đứng dậy cùng con. Mẹ học cách tìm kiếm sự đồng hành từ những người có cùng hoàn cảnh, để nhận ra mẹ không thực sự cô độc. Mẹ học cách yêu thương chính mình nhiều hơn, bởi mẹ biết, nếu không vững vàng, mẹ sẽ chẳng thể là chỗ dựa cho con.

Mẹ bắt đầu viết lại những niềm tin: rằng mỗi bước đi nhỏ bé của con cũng là một chiến thắng; rằng sự kiên trì hôm nay có thể là nền tảng cho một tương lai rộng mở; rằng tình yêu mẹ dành cho con, dẫu nhiều đớn đau, vẫn là thứ mạnh mẽ nhất trên đời.

Con gái à, hành trình này chắc chắn còn dài, còn đầy thử thách. Nhưng trong lòng mẹ lúc này không chỉ có nỗi sợ, mà còn có cả hy vọng. Hy vọng rằng con sẽ dần dần khắc phục được những hạn chế, rằng con sẽ tìm được tiếng nói của chính mình. Và dù con có đi chậm hơn người khác, mẹ tin con vẫn có thể đến đích theo cách riêng.

Mẹ sẽ tiếp tục gồng mình khi cần, sẽ tiếp tục kiên nhẫn, sẽ tiếp tục yêu thương. Bởi vì mẹ biết, mỗi ngày mẹ còn ở đây cùng con, chính là một ngày mẹ và con đang cùng nhau viết nên một tương lai khác – tương lai không chỉ có bóng tối, mà còn có ánh sáng và hi vọng.

Con yêu dấu, cảm ơn con đã dạy cho mẹ biết thế nào là sức mạnh thật sự của tình yêu.

Thương con,
Mẹ.

Bài liên quan

Home
Hotline
Chỉ đường
Zalo Chat
Tư vấn