Menu Đóng

Tình yêu có thể chạm đến cả những đứa trẻ không nói được

Mẹ ơi,
Có lẽ mẹ không biết… nhưng con vẫn luôn cảm nhận được tất cả những điều mẹ đã làm cho con.

Mỗi sáng, khi mẹ nhẹ nhàng gọi con dậy, giọng mẹ dù dịu dàng nhưng vẫn có chút run, như thể mẹ đang sợ con không nghe, không phản ứng. Con biết mẹ sợ. Mẹ sợ rằng con sẽ lại lạc mất đâu đó trong thế giới riêng của mình, nơi mọi âm thanh, ánh sáng và cảm xúc đều rối tung lên, khiến con không biết đâu là thật, đâu là mơ.

Con thấy mẹ ngồi cạnh, nhìn con mặc áo, cột tóc, ánh mắt mẹ lấp lánh, nhưng sâu trong đó, con thấy cả một trời lo lắng. Mẹ hay cười, nhưng có những lúc con nhìn thấy môi mẹ run nhẹ, và đôi mắt mẹ đỏ hoe khi nghĩ rằng con không để ý.

Mẹ ơi, con biết hết.

Con biết những lần mẹ đi gặp cô giáo về, mắt mẹ buồn, vai mẹ trĩu xuống. Con nghe tiếng mẹ thở dài trong bếp, nhỏ thôi, nhưng nó nặng nề lắm. Con không biết diễn tả, nhưng trái tim con lúc đó nhói lên, như có ai bóp chặt. Con không muốn mẹ buồn. Con chỉ là… chưa thể làm tốt hơn, chưa thể nói, chưa thể tập trung, chưa thể “giống” các bạn.

Nhưng con vẫn đang cố, mẹ ạ.
Con vẫn đang cố nghe cô giảng, cố nhìn vào mắt mọi người dù điều đó khiến con mệt. Con vẫn cố để ngồi yên trong lớp, cố nhớ từng bài học mẹ dạy ở nhà, cố dùng lời để nói điều con nghĩ, dù đầu con đôi khi rối tung lên.

Mẹ biết không, mỗi lần mẹ dắt con đi can thiệp, tay mẹ nắm chặt tay con lắm. Có khi tay con đau, nhưng con không nói, vì con thích cảm giác đó. Cảm giác an toàn. Cảm giác rằng dù cả thế giới này xa lạ, mẹ vẫn là nơi con thuộc về.

Mẹ ơi, con nghe thấy mẹ khóc những đêm con đã ngủ. Con không hiểu hết, nhưng con biết nước mắt đó không phải vì mệt, mà vì thương con. Mẹ sợ tương lai con khác biệt, sợ con bị tổn thương, sợ một ngày mẹ không thể ở bên. Nhưng mẹ ơi, con muốn nói rằng – chỉ cần có mẹ, con đã có cả một thế giới rồi.

Con biết cha cũng lặng lẽ quan tâm.
Cha ít nói, nhưng con thấy cha sửa lại bàn học cho con, thấy cha ngồi bên xem con vẽ, rồi cười nhẹ. Nụ cười ấy khiến con thấy ấm. Cha cũng sợ, con cảm nhận được, nhưng cha luôn tỏ ra mạnh mẽ để mẹ yên tâm.

Có lẽ, trong thế giới nhỏ bé của con, mọi thứ diễn ra chậm hơn người khác. Con tiếp thu chậm hơn, phản ứng chậm hơn, và đôi khi con không hiểu được vì sao mẹ lại khóc. Nhưng có một điều con chắc chắn hiểu — đó là tình yêu của mẹ, của cha, không có gì có thể so sánh được.

Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ.
Cảm ơn vì mẹ chưa từng bỏ cuộc.
Cảm ơn vì mẹ đã luôn tin rằng con có thể.
Cảm ơn vì mẹ không chỉ là người dạy con nói, mà còn là người dạy con cách lắng nghe – bằng trái tim.

Sau này, có thể con vẫn sẽ khác biệt, có thể con không bao giờ trở thành “đứa trẻ bình thường” trong mắt người khác. Nhưng với con, mẹ và cha là phép màu, là điều khiến thế giới này bớt ồn ào, bớt sợ hãi.

Mẹ ơi…
Con không nói được nhiều, nhưng con yêu mẹ.
Con yêu mẹ bằng tất cả những gì con có – bằng những cái ôm vụng về, bằng ánh nhìn ngắn ngủi, bằng từng cố gắng nhỏ bé mỗi ngày.

Và một ngày nào đó, khi con có thể nói thành lời, con sẽ nói cho mẹ nghe thật to:
“Mẹ ơi, con đã nghe thấy mẹ rồi… và con yêu mẹ thật nhiều.”

Bài liên quan

Home
Hotline
Chỉ đường
Zalo Chat
Tư vấn