
Có những điều tưởng như bình thường với mọi người, nhưng lại là cả một phép màu với một người làm cha. Với nhiều người, nghe con gọi “bố” chỉ là chuyện đương nhiên của tuổi thơ, nhưng với bố – đó là giấc mơ đã được ấp ủ suốt hơn 5 tháng can thiệp cùng con. Một hành trình đầy thử thách, kiên trì, nước mắt và hy vọng… để rồi chỉ một tiếng “bố” hôm ấy đã khiến mọi nỗi mệt mỏi tan biến như chưa từng tồn tại.
Buổi chiều hôm đó, ánh nắng cuối ngày len qua khung cửa sổ, chiếu xuống góc phòng nơi bố và con đang ngồi chơi cùng nhau. Cũng như mọi ngày, bố xếp vài miếng ghép hình, chờ con phản ứng. Con vẫn im lặng, đôi tay nhỏ cầm món đồ chơi, mắt nhìn xa xăm. Rồi bất ngờ, con quay sang, ánh mắt dừng lại nơi bố, môi khẽ mấp máy – “Bố!”.
Chỉ một từ thôi. Một âm thanh ngắn ngủi, run rẩy, nhưng như sét đánh ngang tim bố. Mọi thứ xung quanh như ngừng lại. Bố sững người, rồi bật dậy, tim đập dồn dập. Không kìm được nữa, bố ôm chầm lấy con, bật khóc như một đứa trẻ. Bao cảm xúc dồn nén suốt thời gian qua vỡ òa. Bố vừa cười vừa khóc, vừa gọi đi gọi lại cái tiếng “bố” ấy, sợ rằng nếu dừng lại, phép màu kia sẽ biến mất.
“Con vừa gọi bố đúng không con? Con nói được rồi!”
Câu hỏi ấy bố không cần lời đáp. Bởi tiếng “bố” kia, dù chỉ vang lên một lần, cũng đủ để bố tin rằng: mọi cố gắng suốt thời gian qua là hoàn toàn xứng đáng.
5 tháng can thiệp – 5 tháng của những chuyến đi dài, những giờ chờ đợi, những bài tập lặp đi lặp lại. Có những ngày con không hợp tác, chỉ khóc hoặc im lặng suốt buổi. Có hôm bố mẹ ra về mà lòng nặng trĩu, tự hỏi liệu mình đang làm đúng hay không.
Bố từng có lúc mệt mỏi, có khi chán nản, thậm chí thoáng nghĩ đến việc dừng lại. Nhưng rồi chỉ cần nhìn con – thấy con vẫn đang cố gắng, vẫn tập trung nghe cô dạy, vẫn học cách bắt chước những âm thanh vụng về – bố lại tự nhủ phải mạnh mẽ hơn. “Chỉ cần con còn cố gắng, bố mẹ không được phép bỏ cuộc.”
Mẹ vẫn luôn là người kiên định nhất. Những tối con ngủ, mẹ lại mở video về phương pháp can thiệp, ghi chép từng chi tiết nhỏ, luyện tập cùng con từng âm tiết, từng cử chỉ. Bố lặng lẽ nhìn mẹ, rồi nhìn con, thấy hai người quan trọng nhất đời mình đang cùng nhau chiến đấu – bố hiểu, chỉ cần tin và yêu thương, mọi điều đều có thể.
Khi nghe con gọi “bố”, điều đầu tiên bố nghĩ đến chính là mẹ. Bố chạy vội vào phòng, giọng run run:
“Em ơi, con vừa gọi anh! Con gọi ‘bố’ rồi!”
Mẹ khựng lại, ánh mắt mở to, rồi nước mắt trào ra không kịp ngăn. Mẹ ôm con thật chặt, còn bố chỉ biết đứng nhìn hai mẹ con, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Cả ba cứ thế ôm nhau, chẳng ai nói gì, chỉ có tiếng nấc nghẹn, xen lẫn tiếng cười khẽ vang lên trong căn nhà nhỏ.
Đêm hôm ấy, bố không ngủ được. Bố nằm bên con, nghe từng hơi thở khẽ khàng, cảm nhận nhịp tim bé bỏng đang đập đều trong vòng tay mình. Bố nhớ lại những ngày con chưa biết nhìn vào mắt người khác, chưa biết phản ứng khi bố mẹ gọi tên. Tất cả dường như chỉ mới hôm qua, vậy mà giờ đây con đã gọi được “bố” – bằng chính giọng nói của con, bằng sự nỗ lực mà không ai có thể hiểu hết.

Hóa ra, hạnh phúc không cần quá lớn lao. Đôi khi chỉ là một từ ngắn ngủi, một khoảnh khắc tưởng chừng giản đơn, lại có thể làm thay đổi cả một đời người.
Bố biết, hành trình này vẫn còn dài. Con vẫn cần tiếp tục can thiệp, cần thêm thời gian để nói nhiều hơn, rõ hơn. Nhưng khoảnh khắc hôm nay là cột mốc – là nguồn năng lượng để bố mẹ có thể tiếp tục bước đi, vững vàng hơn, mạnh mẽ hơn.
Bố muốn gửi lời này đến tất cả những người cha, người mẹ đang trên hành trình giống bố mẹ:
Đừng bỏ cuộc.
Đừng đánh mất niềm tin.
Có thể con bạn sẽ chậm hơn một chút, khó hơn một chút, nhưng chỉ cần một ngày nào đó, khi con cất lên tiếng gọi đầu tiên – “bố”, “mẹ” – mọi nỗ lực sẽ trở thành món quà vô giá.
Bố đã từng hoang mang, từng gục ngã, từng không dám tin rằng ngày ấy sẽ đến. Nhưng hôm nay, khi nghe tiếng gọi ấy, bố hiểu: mọi điều tốt đẹp đều cần thời gian để nở hoa.
Chỉ cần yêu thương, kiên nhẫn, và tin tưởng – con sẽ đáp lại, theo cách tuyệt vời nhất.
Và khi ấy, bố tin, bạn sẽ hiểu vì sao chỉ một tiếng “bố” lại có thể khiến cả thế giới trong lòng người cha lặng đi vì hạnh phúc.
 
							 
					 
					 
					