Menu Đóng

Khi ngọn lửa niềm tin của mẹ suýt tắt giữa những đêm dài lo lắng

Có những đêm, mẹ nằm yên lặng trong căn phòng tối, nhìn đứa con trai bé nhỏ đang say ngủ mà lòng nặng trĩu. Tiếng kim đồng hồ khẽ nhích qua từng nhịp như đếm từng giọt lo âu trong tim mẹ. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, con sẽ bước vào lớp 1 – một cột mốc quan trọng mà lẽ ra, với nhiều người, đó là niềm vui xen lẫn háo hức. Nhưng với mẹ, đó lại là nỗi sợ không gọi thành lời. Con – một cậu bé 6 tuổi, vẫn còn loay hoay với những từ đơn giản, vẫn lúng túng khi nghe mẹ đọc “a, bờ, cờ”. Trong khi đó, bạn bè xung quanh con đã có thể viết được tên mình, đọc được vài dòng truyện ngắn, thậm chí có bé còn thuộc cả bảng chữ cái từ rất sớm. Còn con, chỉ nhìn rồi mỉm cười, rồi lại quay đi, như thể thế giới con vẫn còn riêng biệt, bình yên và chậm rãi.

Những đêm ấy, mẹ không ngủ được. Càng gần đến ngày nhập học, nỗi lo càng lớn. Mẹ bắt đầu tìm hiểu khắp nơi, đọc hàng chục bài viết, hỏi kinh nghiệm từ các nhóm cha mẹ có con chậm nói. Mẹ cố gắng lên kế hoạch ôn luyện cho con, dạy con nhận mặt chữ, dạy con học số. Mỗi buổi tối, sau giờ làm, mẹ lại bày sách vở ra, ngồi cùng con. Nhưng thay vì là những giờ học vui vẻ, đôi khi đó lại là những cuộc giằng co đầy nước mắt. Con thì mệt mỏi, không tập trung. Mẹ thì căng thẳng, nóng ruột. Khi con phát âm sai, viết sai hay chỉ lơ đãng nhìn ra cửa sổ, mẹ thấy như cả nỗ lực của mình sụp đổ. Có những lần mẹ quát lên, rồi ngay sau đó chính mẹ lại bật khóc. Câu nói “Con à, sao con không chịu cố gắng hơn một chút?” không ít lần bật ra giữa tiếng nức nở. Nhưng rồi khi nhìn con ngồi im lặng, đôi mắt ngây thơ tròn xoe, mẹ mới chợt nhận ra – con vẫn đang cố gắng mỗi ngày, chỉ là chậm hơn một chút mà thôi.

Những ngày ấy, mẹ dường như kiệt sức. Mất ngủ kéo dài, căng thẳng chồng chất khiến tâm trí mẹ lúc nào cũng nặng nề. Mẹ bắt đầu sợ buổi tối, sợ giờ học cùng con, sợ cả việc nhìn thấy những đứa trẻ khác tự tin đọc chữ ở công viên hay trên tivi. Chỉ cần nghe ai đó khoe rằng “bé nhà chị biết đọc từ năm năm tuổi”, tim mẹ lại nhói lên. Không phải vì ghen tị, mà vì cảm giác hụt hẫng và tự trách. Mẹ trách mình không nhận ra sớm hơn, không dành đủ thời gian cho con, không đủ kiên nhẫn để cùng con bước qua giai đoạn khó khăn này. Những suy nghĩ tiêu cực dần ăn sâu, khiến mẹ thấy mình thất bại, thấy con sẽ mãi bị bỏ lại phía sau. Đôi khi, mẹ cảm giác như ngọn lửa niềm tin trong lòng đang dần nhỏ lại, chập chờn như muốn tắt.

Rồi một ngày, trong buổi gặp gỡ với chuyên gia trị liệu ngôn ngữ – người đã đồng hành cùng con suốt mấy tháng qua, mẹ được nghe những lời giản dị mà như một dòng nước mát xoa dịu tâm hồn: “Không sao đâu chị, mỗi đứa trẻ có nhịp phát triển riêng. Điều quan trọng không phải là con đi nhanh đến đâu, mà là con vẫn đang tiến về phía trước. Hãy nhìn vào những gì con đã làm được, chứ đừng chỉ nhìn vào những gì con còn thiếu.” Câu nói ấy nhẹ nhàng mà sâu sắc, khiến mẹ như được đánh thức. Hóa ra bấy lâu nay, mẹ chỉ chăm chăm nhìn vào đích đến, mà quên rằng hành trình con đang đi mới là điều đáng quý.

Từ ngày đó, mẹ bắt đầu thay đổi. Mẹ không còn ép con phải ngồi học quá lâu, không còn so sánh con với bất kỳ ai. Mẹ học cách vui với từng tiến bộ nhỏ bé – khi con phát âm được một chữ cái mới, khi con chủ động cầm bút viết tên mình dù còn nguệch ngoạc, khi con biết đếm đến mười mà không cần gợi ý. Mỗi buổi tối, thay vì biến giờ học thành áp lực, mẹ chọn cách kể chuyện, hát cùng con, chơi trò đoán chữ, ghép hình, để con học trong niềm vui. Và kỳ lạ thay, khi mẹ buông bớt lo lắng, con lại tiến bộ nhanh hơn.

Những ngày sau đó, mỗi khi thấy con nhận ra chữ “A” trong một biển hiệu, mẹ mỉm cười. Khi con nói được một câu rõ ràng, mẹ thấy tim mình rộn ràng hạnh phúc. Con chưa thể đọc trôi chảy, chưa viết đẹp như các bạn, nhưng với mẹ, từng nỗ lực nhỏ của con đều là điều kỳ diệu. Mẹ nhận ra rằng, con không cần phải là “nhất”, chỉ cần con không bỏ cuộc.

Giờ đây, mẹ đã hiểu rằng hành trình cùng con học chữ, học số không chỉ là giúp con chuẩn bị cho lớp 1, mà còn là hành trình để mẹ học lại cách yêu thương, cách kiên nhẫn, cách tin tưởng. Mẹ học được rằng, không có đứa trẻ nào thật sự “chậm” nếu có ai đó luôn tin tưởng và đồng hành. Mẹ học rằng, khi mẹ bình tĩnh, con sẽ tự tin hơn; khi mẹ mỉm cười, con sẽ có động lực bước tiếp. Và mỗi khi con lỡ sai, mẹ không còn trách, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu con, mình làm lại nhé.”

Mẹ biết, hành trình phía trước vẫn còn dài, sẽ còn những thử thách khi con vào lớp 1, khi con phải làm quen với bạn bè, với sách vở, với những con số và chữ cái. Nhưng khác với trước đây, mẹ không còn sợ hãi nữa. Bởi mẹ tin rằng, chỉ cần mẹ và con cùng nhau, chỉ cần mẹ giữ vững niềm tin ấy, con sẽ tiến bước theo cách của riêng mình.

Đêm nay, khi mẹ ngồi nhìn con say giấc, ngọn lửa trong lòng mẹ lại bừng sáng – không rực rỡ, nhưng ấm áp và kiên cường. Mẹ khẽ thì thầm: “Cảm ơn con đã dạy mẹ biết kiên nhẫn, biết tin tưởng, biết yêu thương không điều kiện.” Bởi chính hành trình này, hành trình mẹ và con cùng nhau bước đi giữa những nỗi lo và hy vọng, đã giúp mẹ nhận ra rằng: chỉ cần còn niềm tin, thì dù con đi chậm đến đâu, mẹ vẫn sẽ luôn chờ, luôn đồng hành, và luôn tin vào ngày mai của con.

Bài liên quan

Home
Hotline
Chỉ đường
Zalo Chat
Tư vấn