Cách phân biệt rối loạn tăng động giảm chú ý & chứng giảm chú ý

Rối loạn giảm chú ý (ADD) và Rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) là hai khái niệm dùng bổ trợ cho nhau. Chúng là cùng một tình trạng. ADHD là một trong những rối loạn phát triển thần kinh phổ biến nhất ở trẻ, nhưng nó cũng có thể ảnh hưởng đến người lớn. Nó có thể có tác động đến cảm xúc, hành vi và khả năng học hỏi những điều mới.
Sự khác biệt giữa bệnh ADHD và ADD là gì?
ADD là một loại của bệnh ADHD nhưng không có các triệu chứng của tăng động như luôn đi lại, di chuyển và hay bồn chồn. Ranh giới điểm khác biệt giữa hai loại bệnh này rất mong manh, các bác sĩ thường chẩn đoán nhầm lẫn tất cả các dạng rối loạn chú ý sẽ được gọi là rối loạn tăng động giảm chú ý ngay cả khi bệnh nhân không hiếu động.
Biểu Hiện Rối Loạn Giảm Chú Ý:
- Bỏ lỡ các chi tiết và dễ bị phân tâm
- Khó tập trung vào nhiệm vụ đang làm
- Khó học hoặc sắp xếp thông tin mới
- Gặp vấn đề về duy trì sự chú ý vào các nhiệm vụ, ngay cả những công việc thú vị
- Chống lại, tránh và trì hoãn bắt đầu các công việc đòi hỏi năng lượng trí óc
- Làm mất đồ đạc thường xuyên
Biểu Hiện Rối Loạn Tăng Động Giảm Chú Ý:
- Liên tục vặn vẹo và cử động bàn chân và bàn tay
- Giữ nguyên vị trí ngồi là một thử thách
- Chạy xung quanh hoặc leo lên trong những tình huống không thích hợp
- Hiếm khi tham gia các hoạt động giải trí hoặc chơi theo cách lặng lẽ
- Thường sẽ được mô tả là luôn “đứng ngồi không yên”
- Gặp khó khăn trong quá trình chờ tới lượt, xếp hàng
ADHD từ lâu đã được coi là một tình trạng ảnh hưởng đến trẻ em trai. Nhưng nhiều các trẻ em gái cũng được chẩn đoán nhiều hơn khi sự hiểu biết về tình trạng bệnh ngày càng sâu sắc.
Các bé gái có nhiều khả năng mắc chứng rối loạn giảm chú ý, trong đó một số thường hay mơ mộng và nhút nhát, trong khi các bé trai thường mắc tăng động giảm chú ý hoặc loại kết hợp nhiều hơn.
Chẩn đoán sự khác nhau giữa ADD & ADHD
Đối Với Chẩn Đoán Rối Loạn Giảm Chú Ý: ADD thường được chẩn đoán nếu trẻ dưới 16 tuổi có đủ 6 triệu chứng không chú ý (5 hoặc nhiều hơn đối với thanh thiếu niên) và xảy ra trong ít nhất 6 tháng liên tục nhưng không có dấu hiệu hiếu động thái quá. Các triệu chứng bao gồm:
- Gặp khó khăn, rắc rối khi chú ý.
- Không thích hoặc lảng tránh những công việc đòi hỏi tập trung tinh thần trong thời gian dài chẳng hạn như làm bài tập về nhà.
- Khó khăn khi làm bài trong trường học, ở nhà hoặc ngay cả khi chơi.
- Hoạt động không có tổ chức và hay quên.
- Không có vẻ lắng nghe khi trực tiếp nói chuyện với người khác.
- Không chú ý đến chi tiết.
- Thường xuyên thua trong việc tranh luận với bạn bè.
- Gây ra những sai lầm bất cẩn.
- Không làm theo hướng dẫn.
Đối Với Rối Loạn Tăng Động Giảm Chú Ý: Giống với rối loạn giảm chú ý, trẻ em dưới 16 tuổi, phải có sáu triệu chứng giảm chú ý trở lên, trong khi những người từ 17 tuổi trở lên phải có từ năm triệu chứng trở lên mới được chẩn đoán rối loạn tăng động, các triệu chứng này phải xuất hiện ít nhất sáu tháng:
- Thường xuyên bồn chồn hoặc vặn vẹo
- Bỏ qua hướng dẫn để vẫn ngồi hoặc ở nguyên một chỗ
- Di chuyển hoặc cảm thấy bồn chồn trong các tình huống mà chuyển động đó là không phù hợp
- Không thể tham gia các hoạt động giải trí một cách lặng lẽ
- Nói quá nhiều
- Quên câu trả lời trước khi câu hỏi kết thúc
- Rắc rối khi chờ đến lượt
- Thường làm gián đoạn hoặc xen vào cuộc trò chuyện
Rối loạn tăng động giảm chú ý tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ là rào cản đối với sự phát triển về nhân cách của trẻ sau này. Trẻ em cần sự quan tâm và yêu thương của bố mẹ để phát triển một cách toàn diện. Nếu quan sát thấy con có nhiều biểu hiện trên thì bố mẹ cần đưa trẻ đến bác sĩ chuyên khoa để được chẩn đoán và có biện pháp điều trị kịp thời.