Những điều tôi học được từ những đứa em mắc chứng tự kỷ

Tôi có 2 đứa em, Tôm và Cua đều là những đứa trẻ mắc tự kỉ.
Với Tôm em không nói được nhưng em truyền đạt niềm vui theo cách mà ngay cả một số nhà hùng biện giỏi nhất cũng không làm được.
Tôm biết tình yêu là gì?
Em chia sẻ nó một cách vô điều kiện dù bất kể ra sao đi chăng nữa. Em ấy không tham lam. Em ấy không phân biệt màu da. Em không quan tâm về sự khác biệt tôn giáo và hãy hiểu rằng: gu Em ấy chưa từng nói dối.
Khi em hát về những bài hát từ thuở thơ ấu, cố gắng nhớ những thứ mà tôi cũng không thể, em ấy gợi nhớ cho tôi 1 điều rằng: “ Chúng ta biết ít về bộ nào đến như thế nào, và những điều ta chưa biết phải tuyệt vời đến thế nào.” Và Cua, đứa trẻ bây giờ đã 16 tuổi, có 1 trí nhớ cực hoàn hảo hững cũng có chọn
lọc. Em không nhớ liệu em có “dày vò” thanh kẹo sô cô la củ tôi không nhưng em lại nhớ năm phát hành của từng bài hát trong album của tôi.
Những chuyện này nghe có vẻ thú vị đúng không?
Nhưng hầu hết mọi người đều không đồng ý và thực tế là vì tâm trí của các em tôi không phù hợp với xã hội bình thường. Các em thường bị cho qua và hiểu nhầm. Nhưng điều khiến trái tim tôi nhẹ nhõm và tâm hồn tôi mạnh mẽ hơn là rằng mặc dù điều này đúng, dù các em không được coi là bình thường, điều này chỉ có thể có nghĩa rằng: “Các em thật phi thường.”
Người tự kỉ và người phi thường.
Với các bạn không quen với cụm từ “tự kỉ” thì nó là 1 rối loạn tổ hợp não bộ ảnh hưởng đến giao tiếp xã hội, học tập và đôi khi những kỹ năng về thể chất.
Khi tôi 3 tuổi, em tôi ra đời và sau một khoảng thời gian tôi nhận ra sự khác biệt từ em: em la hét, em không muốn chơi đùa và em cũng chẳng thích thú, chẳng để ý đến tôi, đương nhiên em sẽ có những quy tắc riêng của mình và em thấy vui vì những điều đó. Em ấy ăn bất cứ thứ gì trong tầm tay và em càng khác biệt hơn khi lớn lên. Em cáu gắt, khó chịu và việc hiếu động thá quá không nghỉ ngơi nhưng điều này lại cho thấy được bản năng thuần khiết không bao giờ nói dối, không định kiến và phi thường.
Với tính cách, lối giao tiếp và tình yêu, tôi nhận ra rằng đây là những điều mà tôi sẽ chẳng đánh đổi để lấy sự bình thường. Sự bình thường bỏ lỡ vẻ đẹp mà sự khác biệt ban cho chúng ta. Bạn không bắt buộc phải bình thường, bạn có thể phi thường. Đôi khi theo đuổi những thứ bình thường chính là hi sinh tiềm năng lớn nhất.
Cơ hội cho sự vĩ đại, tiến bộ và cho sự thay đổi bị dập tắt khi ta cố gắng trở nên giống như một người khác.