Con vẫn nhớ… ngày ấy, mẹ nắm tay con đi qua cánh cổng trường tiểu học.
Tay mẹ lạnh toát, còn lòng bàn tay con thì ướt đẫm mồ hôi. Con không hiểu vì sao mẹ lại run như thế, vì sao mắt mẹ đỏ hoe khi cúi xuống chỉnh lại cổ áo cho con. Lúc ấy, con chỉ biết… mẹ đang cố mỉm cười thật tươi, còn trái tim mẹ thì như đang run lên từng nhịp.
Giờ đây, khi con lớn hơn một chút, khi con có thể nhìn lại bằng những mảnh ký ức đã dần rõ nét, con hiểu – đó không chỉ là ngày đầu tiên con đến trường, mà là ngày mẹ bước qua nỗi sợ hãi sâu nhất đời mình.
Con từng là đứa trẻ “không giống ai”.
Người ta nói con chậm, con khác, con “tự kỷ”.
Nhưng với mẹ, con vẫn là một đứa trẻ – chỉ là cần thêm thời gian, thêm yêu thương để nở hoa.
Con vẫn nhớ tiếng mẹ khẽ thì thầm bên tai mỗi buổi trị liệu:
“Không sao đâu, mình làm lại nhé con. Hôm nay mẹ ở đây, mẹ không đi đâu cả.”
Giọng mẹ dịu dàng, nhưng đằng sau đó là những đêm mẹ gục xuống bàn, mắt sưng đỏ. Con đã thấy… dù mẹ luôn giấu đi thật khéo.
Còn cha – người ít nói, luôn đứng từ xa, ánh mắt lúc nào cũng buồn buồn. Cha không nói nhiều về những điều cha lo lắng, nhưng con biết, mỗi lần cha chở hai mẹ con trên chiếc xe máy cũ đến trung tâm, cha chỉ lặng im. Và con cảm nhận được… trong cái siết tay nhẹ của cha, là một nỗi tin mong manh – rằng con sẽ tiến lên, dù chậm, dù gập ghềnh.
Ngày đầu con vào lớp, con nghe tiếng bạn cười, tiếng cô giáo gọi tên. Mọi thứ đều lạ. Con hoang mang, sợ hãi, muốn tìm mẹ. Nhưng khi con quay lại, mẹ đã mỉm cười qua khung cửa, mắt ướt long lanh, bàn tay vẫy thật khẽ.
Ánh mắt ấy theo con suốt buổi sáng hôm ấy, như một sợi dây vô hình buộc chặt trái tim con.
Và có lẽ, chính giây phút ấy, con đã bắt đầu hiểu thế nào là “yêu thương”.
Mẹ ơi, giờ con đã hiểu vì sao mẹ từng nói:
“Chỉ cần con còn muốn cố gắng, mẹ sẽ đi cùng con.”
Mẹ đã đi cùng con thật – từ những bài tập đơn giản nhất, đến những buổi trị liệu dài đến mệt mỏi, rồi đến khoảnh khắc mẹ dạy con cách chào cô, cách xếp hàng, cách ngẩng đầu.
Mẹ đã biến những điều bình thường thành cả một kỳ tích.
Con không biết bao giờ con mới “bình thường” như những đứa trẻ khác. Nhưng với con, có lẽ chẳng cần nữa. Vì con đã có cha mẹ – những người đã biến nỗi sợ thành niềm tin, biến sự cô đơn thành vòng tay ấm áp.
Con không cần phải chạy nhanh. Con chỉ cần biết rằng, phía sau mình luôn có hai người – đứng đó, lặng lẽ, kiên cường, dõi theo từng bước đi của con.
Và nếu có thể nói điều gì đó với mẹ ngay lúc này, con sẽ nói:
“Mẹ ơi, con nhớ bàn tay mẹ nắm tay con hôm ấy.
Con nhớ cả nhịp tim run rẩy của mẹ, và con biết – con đã được yêu thương bằng cả trái tim.”
Cảm ơn mẹ, cảm ơn cha – vì đã không bỏ cuộc.
Vì đã tin vào con khi cả thế giới chưa ai tin.
Vì đã dạy con rằng: mỗi đứa trẻ đều có một nhịp điệu riêng, và hoa chỉ nở khi đến mùa của nó.
Hôm nay, khi con tự xếp được sách vở, tự viết được tên mình, con muốn mẹ biết –
Con đã nghe thấy tiếng mẹ trong từng bước con đi.
Tiếng gọi dịu dàng, kiên nhẫn, đầy tình yêu:
“Con ơi, mẹ ở đây.”
Và con sẽ mãi ở đây – trong vòng tay mẹ.
Dù mai này con có đi xa đến đâu, con vẫn là đứa bé năm ấy… nắm chặt tay mẹ, run rẩy, nhưng mang trong tim một niềm tin – rằng mẹ luôn là nơi con trở về.