Đã hai tháng kể từ ngày bắt đầu hành trình can thiệp cho con. Hai tháng — nghe qua tưởng chừng là quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng với những bậc cha mẹ có con chậm nói, đó là cả một chặng đường dài chất đầy những cung bậc cảm xúc: lo lắng, hy vọng, kiệt sức và cả những lần muốn dừng lại rồi lại tự mình đứng dậy, tiếp tục bước đi.
Có những buổi sáng mẹ dậy sớm hơn thường lệ, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, kiểm tra lại túi đồ của con — nào là bình nước, khăn giấy, sữa, đồ chơi hỗ trợ. Mọi thứ đều phải sẵn sàng trước khi hai mẹ con bắt đầu hành trình quen thuộc: một chặng đường đưa con đến trung tâm can thiệp, rồi lại vội vã quay về chỗ làm. Mỗi ngày, mẹ như đang chạy đua với thời gian.
Có khi mẹ vừa tan ca, lại tức tốc chạy qua trường đón con, rồi cùng con di chuyển đến lớp trị liệu buổi chiều. Giữa những đoạn đường tắc xe, tiếng còi inh ỏi, con ngồi sau lưng mẹ, đôi mắt ngây ngô nhìn ra đường, có khi nhoẻn miệng cười với một bóng bóng bay ven đường. Chỉ một khoảnh khắc nhỏ thôi, nhưng cũng đủ khiến mẹ thấy tim mình mềm lại.
Thế nhưng, đâu phải ngày nào cũng dễ dàng như thế.
Có những buổi tối, khi con ngủ, mẹ lặng người ngồi trên ghế, nhìn đống giấy tờ công việc còn dang dở. Cơ thể mỏi rã rời, tâm trí thì rối bời. Mẹ tự hỏi, liệu mình đang làm đúng không? Liệu bao cố gắng này có thực sự mang lại điều tốt đẹp cho con? Có đáng để đánh đổi hết thời gian, công sức, cả những giấc ngủ chập chờn mỗi đêm?
Đôi khi, sự kiệt sức không đến từ thể xác, mà từ cảm xúc.
Là khi cha mẹ cảm thấy mọi người xung quanh chẳng thật sự hiểu. Có người nói: “Hai tháng rồi mà con vẫn chưa nói được à?”, có người khuyên: “Thôi, đừng ép quá, từ từ con sẽ tự nói.” Những câu nói vô tình ấy như mũi dao nhỏ, cứa vào nỗi lo sẵn có trong lòng. Cha mẹ chỉ biết cười trừ, rồi đêm về ôm con vào lòng, thầm thì: “Không sao đâu, con cứ đi chậm thôi, miễn là con không dừng lại.”
Có những ngày, con hợp tác tốt, chịu bắt chước âm, chịu nhìn vào mắt người dạy, chịu phát ra vài từ mà trước đây chưa từng nói. Nhưng cũng có những ngày con mệt, con khóc, con không chịu đến lớp. Cha mẹ phải dỗ dành, thậm chí kiềm nước mắt để không bật ra trước mặt con. Bởi họ hiểu, con đã mệt rồi, mình không được phép yếu lòng thêm nữa.
Và giữa những lần tưởng chừng không thể tiếp tục, lại có một điều nhỏ bé giúp họ mạnh mẽ trở lại — nụ cười của con.
Là khi con bật ra một âm thanh mới, dù chưa rõ ràng nhưng vẫn khiến tim mẹ run lên. Là khi con chủ động kéo tay mẹ chỉ vào món đồ chơi mình thích. Là khi cha nhìn thấy con biết gật đầu thay vì im lặng. Những điều nhỏ nhoi ấy, người khác có thể xem là bình thường, nhưng với cha mẹ có con chậm nói, đó là cả một kỳ tích.
Có những đêm, mẹ nằm im lặng bên con, nghe hơi thở đều đều của đứa trẻ nhỏ. Mẹ biết, ngày mai lại là một vòng quay khác — đi học, đi trị liệu, chạy việc — nhưng mẹ vẫn mỉm cười. Vì mẹ hiểu rằng, điều duy nhất khiến người làm cha mẹ không bao giờ bỏ cuộc chính là ánh mắt con, nụ cười con và những tiến bộ dù nhỏ đến mấy.
Cha mẹ cũng chỉ là con người thôi — cũng biết mệt, biết khóc, biết sợ, biết muốn dừng lại. Nhưng tình yêu dành cho con khiến họ bước tiếp, dù chậm, dù mệt, dù không biết bao giờ mới tới đích.
Họ không cần con phải trở thành ai đó thật giỏi giang, chỉ cần con có thể nói, có thể cười, có thể sống một tuổi thơ trọn vẹn.
Hai tháng can thiệp, có thể chưa đủ để con nói nhiều hơn, nhưng đã đủ để cha mẹ học được một điều quý giá — rằng yêu con không phải là không bao giờ mệt mỏi, mà là dù mệt đến đâu cũng vẫn chọn tiếp tục vì con.
Và thế là, mỗi sáng, tiếng xe máy lại khởi động. Hành trình lại bắt đầu — vẫn là những cung đường quen thuộc, nhưng trong tim cha mẹ, là một niềm tin mới:
Rằng, ngày mai, con sẽ nói được.
Rằng, mọi mệt mỏi hôm nay đều xứng đáng.
Rằng, hành trình này, dù khó đến mấy, vẫn là hành trình của tình yêu và hy vọng.