Mẹ à,
Nếu hôm nay con có thể ngồi đây, viết ra những dòng này – không phải vì con đã trở nên giỏi giang, mà vì con đã hiểu được điều mà trước đây con không thể diễn tả thành lời: tình yêu và nỗi đau của mẹ.
Con nhớ không rõ những năm đầu đời của mình, chỉ mơ hồ những tiếng gọi lạc lõng, những âm thanh hỗn độn trong đầu, những khuôn mặt nhìn con với ánh mắt khác lạ. Mọi người nói con “không phản ứng”, “không nói”, “không giống những đứa trẻ khác”. Khi ấy, con không hiểu vì sao mẹ lại khóc nhiều như vậy, vì sao mẹ cứ ôm con thật chặt, rồi khẽ nói: “Không sao đâu, con của mẹ ổn mà.”
Bây giờ con hiểu rồi, mẹ đang tự dỗ dành chính mình nhiều hơn là dỗ dành con.
Ngày ấy, mẹ gầy đi trông thấy. Có những đêm mẹ ngồi viết gì đó rất lâu, có khi lại lặng lẽ nhìn con qua khe cửa, đôi mắt mẹ ướt, nhưng môi vẫn cười. Mẹ gồng mình mạnh mẽ trước mọi người, nhưng con biết – trong lòng mẹ đã có quá nhiều lần muốn buông xuôi.
Con không nhớ bao nhiêu buổi mẹ đưa con đến phòng trị liệu, bao nhiêu lần mẹ phải đối diện với ánh nhìn thương hại hay những câu nói vô tình. Nhưng có một điều con nhớ rất rõ: bàn tay mẹ.
Bàn tay nắm tay con đi qua những hành lang dài, bàn tay lau nước mắt khi con la hét vì sợ hãi, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng con mỗi khi con mệt. Bàn tay ấy run nhiều lần, nhưng chưa bao giờ rời con.
Rồi có những ngày mẹ không còn khóc trước mặt con nữa. Mẹ bắt đầu cười nhiều hơn. Mẹ kể chuyện, hát, và chơi với con như thể cả thế giới ngoài kia không còn quan trọng.
Mẹ dạy con từng âm thanh nhỏ, từng cử chỉ, từng ánh mắt. Khi con nói được chữ đầu tiên, mẹ đã bật khóc. Con không hiểu vì sao một chữ nhỏ lại có thể khiến mẹ hạnh phúc đến thế. Giờ con biết – đó không chỉ là tiếng nói của con, mà là tiếng nói của niềm tin mẹ đã giữ suốt những năm tháng dài.
Cha cũng là người trầm lặng. Cha không nói nhiều, nhưng luôn có mặt. Mỗi sáng cha đưa hai mẹ con đi trị liệu, rồi đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn. Có những tối cha trở về muộn, chỉ ngồi xoa đầu con và nói nhỏ: “Con trai của cha giỏi lắm.”
Con chưa bao giờ nói cảm ơn cha. Nhưng giờ con hiểu, cha yêu theo cách của cha – lặng lẽ, bền bỉ và sâu sắc.
Mẹ ơi,
Con từng nghĩ mình là gánh nặng. Con từng thấy ánh mắt mệt mỏi của mẹ và tự hỏi: “Giá như con bình thường thì mẹ đã hạnh phúc hơn chưa?”
Nhưng hôm nay, khi đọc lại bức thư mẹ viết, con nhận ra:
Con không chỉ là lý do khiến mẹ rơi nước mắt, mà còn là lý do để mẹ mạnh mẽ hơn.
Con không chỉ là đứa trẻ khiến cha mẹ phải gồng mình, mà còn là đứa trẻ dạy cha mẹ biết yêu thương trọn vẹn.
Mẹ từng nói: “Chúng ta sẽ không so con với ai khác, chỉ cần hôm nay con tốt hơn hôm qua là đủ.”
Câu nói ấy đã theo con đến tận bây giờ – như một sợi chỉ đỏ nối con với hi vọng.
Mỗi khi con muốn bỏ cuộc, con lại nghĩ đến mẹ, đến đôi vai gầy gánh hết yêu thương và nước mắt.
Mẹ đã không chọn con vì con hoàn hảo – mẹ chọn con, đơn giản vì con là con của mẹ.
Giờ đây, con vẫn đang tiếp tục học cách để hiểu cuộc đời, để bước ra thế giới theo nhịp riêng của mình. Con chưa thể nói trôi chảy như bao người, chưa thể làm mọi điều dễ dàng, nhưng con biết một điều chắc chắn: con không đơn độc.
Vì nơi nào có mẹ, có cha – nơi ấy luôn có niềm tin, có hi vọng và có ánh sáng.
Mẹ ơi,
Cảm ơn mẹ vì đã không bỏ rơi con trong những ngày tăm tối nhất.
Cảm ơn cha vì đã giữ cho mẹ mạnh mẽ để cùng con đi tiếp.
Cảm ơn vì đã dạy con hiểu rằng: tình yêu thật sự không phải là hoàn hảo, mà là cùng nhau bước đi, dù con đường có gập ghềnh.
Nếu một ngày nào đó con đủ lớn để đứng vững giữa đời, con muốn mẹ biết – mọi điều con làm được, đều mang trong đó bóng dáng của mẹ và cha.
Và nếu có thể nói ra điều mà năm xưa con chưa từng nói được, con sẽ nói thật to rằng:
“Con yêu mẹ, yêu cha – vì chính tình yêu của hai người đã dạy con biết làm người.”