
Mẹ vẫn nhớ rõ buổi chiều hôm ấy — một buổi chiều tưởng chừng bình thường như bao ngày khác, nhưng lại trở thành một kỷ niệm mà có lẽ cả đời này mẹ sẽ không quên. Sau giờ tan học, con chạy ra từ lớp can thiệp, khuôn mặt rạng rỡ, đôi mắt ánh lên niềm vui. Mẹ cúi xuống đón con, vẫn là thói quen mỗi ngày, thì con bất ngờ nói:
“Con chơi xếp hình với cô My… con làm nhà cao lắm.”
Chỉ vài từ thôi, mà tim mẹ như thắt lại rồi vỡ òa. Giây phút ấy, bao nhiêu nỗi lo, những lần chạy xuôi ngược, những đêm nằm trằn trọc nghĩ về con… tất cả như được gỡ ra từng nút một. Con đã kể. Con đang kể lại một điều gì đó thuộc về thế giới của riêng con. Và với một đứa trẻ từng im lặng đến lạ lùng, điều đó thật sự là một kỳ tích.
Đã từng có những ngày, khi mẹ hỏi “Hôm nay con làm gì ở lớp?”, con chỉ nhìn mẹ, hoặc quay đi, hoặc lặp lại vài từ không rõ nghĩa. Mẹ đã từng thất vọng, từng tự hỏi không biết đến bao giờ con mới có thể kể lại một điều gì đó, dù chỉ là một mẩu chuyện nhỏ. Hành trình đồng hành cùng con dài đến mức nhiều khi mẹ tưởng mình chẳng còn đủ sức. Từ lớp can thiệp, rồi đến lớp học chính, mỗi ngày đều là một vòng quay của luyện tập, chờ đợi và hy vọng. Con được dạy cách bắt chước âm thanh, ghép từ, nói câu ngắn, rồi học cách kể lại một sự việc. Còn mẹ học cách kiên nhẫn, học cách lắng nghe từng câu nói chưa tròn, từng âm tiết vụng về mà con cố gắng phát ra.
Có những lần con kể sai, kể thiếu, kể lộn xộn — nhưng thay vì chỉnh con, mẹ chỉ khẽ nói: “Con kể tiếp đi, mẹ đang nghe.” Bởi mẹ hiểu, với con, để nói được một câu chuyện là cả một nỗ lực lớn. Và rồi, hôm ấy, khi con kể về việc chơi xếp hình với cô, mẹ biết hành trình ấy đã có kết quả. Một kết quả không rực rỡ, nhưng ấm áp, chân thật và khiến lòng mẹ xúc động đến run lên.
Người ngoài có thể không hiểu được, vì với họ, việc một đứa trẻ kể chuyện là điều hiển nhiên. Nhưng với những người làm cha làm mẹ của một đứa trẻ chậm nói, đó là niềm hạnh phúc không gì sánh được. Khi con kể: “Hôm nay cô cho con tô màu. Con tô hoa màu đỏ, bạn Bi tô màu xanh”, mẹ thấy cả thế giới của con đang mở ra trước mắt. Những câu nói ấy ngắn gọn, vụng về, nhưng chứa đựng trong đó là cả một hành trình của yêu thương, của nỗ lực, của thời gian và kiên nhẫn.

Mẹ đã từng lo sợ khi nghe cô giáo nói rằng con không kể được chuyện ở lớp, không chia sẻ được điều gì với bạn bè. Đã từng có những buổi tối, mẹ ôm con ngủ mà nước mắt cứ rơi, tự hỏi liệu con có bao giờ có thể nói ra những điều con nghĩ. Nhưng rồi mẹ học được cách tin, dù chậm thôi, con vẫn đang tiến bộ. Cô chuyên viên trị liệu từng nói: “Điều quan trọng không phải là con nói được sớm hay muộn, mà là con đang tiến từng bước.” Và quả thật, từng bước ấy nhỏ bé, nhưng quý giá hơn bất kỳ thành công nào khác.
Buổi tối hôm con kể chuyện, mẹ vẫn không thể ngủ được. Mẹ nằm nghe lại giọng nói của con trong đầu, từng âm thanh, từng từ ngữ, như một bản nhạc dịu dàng. Mẹ nhắn tin cho ba: “Con kể chuyện rồi anh ơi, con kể về cô My với bạn Bi.” Ở đầu bên kia, ba chỉ trả lời ngắn gọn: “Thật sao em? Vậy là con đã làm được rồi.” Nhưng mẹ biết, ba cũng đang mỉm cười, cũng thấy lòng mình rưng rưng như mẹ lúc ấy.
Hạnh phúc của cha mẹ không nhất thiết phải là điều gì to lớn. Nó đôi khi chỉ là một buổi chiều như thế, khi con kể lại một câu chuyện ngắn bằng giọng nói của chính mình. Mọi nỗ lực, mọi kiên trì, mọi hy sinh âm thầm — đều trở nên xứng đáng. Có thể con vẫn chậm hơn các bạn, có thể lời kể vẫn ngập ngừng, chưa rõ ràng. Nhưng điều quan trọng là con đang nói, đang kể, đang muốn chia sẻ.
Mẹ nhận ra rằng, hạnh phúc của cha mẹ không nằm ở đích đến, mà ở từng bước con đi, từng từ con nói ra, từng khoảnh khắc con dám bộc lộ thế giới của mình. Mỗi câu chuyện con kể là một cánh cửa mở ra, nối con với thế giới bên ngoài, và nối con với ba mẹ — những người luôn lắng nghe, luôn tin tưởng, và luôn yêu con vô điều kiện.
“Cảm ơn con vì đã kể. Cảm ơn con vì đã cho ba mẹ thấy rằng, mọi chờ đợi đều có ý nghĩa.”
Một câu chuyện nhỏ thôi, nhưng với ba mẹ — đó là cả một phép màu.
 
							 
					 
					 
					