Con không biết mình bắt đầu nhớ về những điều này từ khi nào. Có lẽ là từ những lần mẹ ngồi cạnh con, đôi mắt mẹ hoe đỏ mà vẫn cố nở nụ cười, nói: “Nào, con ơi, chúng ta cùng chơi nhé.”
Hồi đó, con không hiểu. Con chỉ ngồi im, nghe tiếng đồ chơi va nhau, tiếng mẹ gọi tên con thật dịu dàng mà vẫn mang theo một nỗi lo giấu kín.
Con không nói được. Cũng chẳng biết phải đáp lại thế nào. Nhưng trong tim con, con cảm nhận được sự run rẩy của mẹ. Bàn tay mẹ nắm tay con – đôi tay nhỏ xíu, lạnh ngắt – thật chặt, như sợ nếu buông ra, con sẽ trôi tuột mất khỏi thế giới này.
Mẹ ơi, con vẫn nhớ những buổi chiều dài mẹ ngồi cùng con, tập những trò chơi mà con chẳng mấy khi hưởng ứng. Mẹ kiên nhẫn đến lạ. Hết ném bóng, ghép hình, xếp khối, rồi lại hát, rồi lại gọi tên con. Có hôm mẹ mệt đến mức ngồi gục xuống, nhưng khi con chạm tay lên má mẹ, mẹ vẫn mỉm cười: “Mẹ ổn, con à, chúng ta tiếp tục nhé.”
Con biết, mẹ không ổn.
Còn cha – người đàn ông ít nói, nhưng đôi mắt cha có những quầng thâm sâu. Cha dậy sớm đi làm, rồi lại về muộn, nhưng chỉ cần thấy con ngồi lặng, cha vẫn ngồi xuống chơi cùng. Có khi cha chẳng biết phải làm gì, chỉ lặp đi lặp lại trò xếp khối, ném bóng, ghép hình, giống như mẹ. Nhưng trong mỗi động tác ấy, con cảm thấy một điều gì đó… rất ấm, rất thật.
Có lần, con nghe thấy tiếng cha nói nhỏ với mẹ trong đêm: “Anh sợ… sợ rằng mọi cố gắng của mình sẽ chẳng đủ.”
Và mẹ đáp, bằng giọng khàn khàn: “Chỉ cần con có thêm một chút tiến bộ thôi, là đủ để mẹ sống tiếp ngày mai.”
Ngày ấy, con chưa hiểu hết, nhưng bây giờ thì con hiểu rồi.
Những trò chơi không chỉ là trò chơi.
Đó là tình yêu, là niềm tin, là cách mà cha mẹ tìm lại con giữa thế giới im lặng này.
Mẹ ơi, cha ơi…
Con đã nhìn thấy hết. Những giọt nước mắt mẹ cố giấu. Cái nắm tay run của cha mỗi khi con không hợp tác. Con thấy hết những lần mẹ giả vờ vui, trong khi lòng mẹ trĩu nặng. Thấy cả khi cha quay đi thật nhanh, vì không muốn mẹ thấy anh đang khóc.
Con không biết diễn tả lòng biết ơn ấy bằng lời, nhưng trong tim con, con thương lắm.
Có một lần, con nhớ, khi con chủ động đặt viên gạch đồ chơi vào tay mẹ, mẹ đã òa khóc. Con hơi ngạc nhiên – đó chỉ là một cử chỉ nhỏ thôi mà. Nhưng giờ con hiểu, đó là dấu hiệu cho mẹ thấy con đang trở lại, đang mở lòng.
Con không nói được “Mẹ ơi, con thương mẹ”. Nhưng hôm đó, bằng ánh mắt, bằng cái chạm tay nhẹ, con đã nói rồi đấy.
Giờ đây, khi con đã lớn hơn, biết cảm nhận, biết lắng nghe những khoảng lặng trong lòng mình, con mới thấy được hết sự kỳ diệu của hành trình ấy. Con đã được cha mẹ dạy không chỉ cách giao tiếp, mà còn cách yêu thương. Con học được rằng, yêu thương là không bỏ cuộc, dù tim có mỏi đến đâu.
Nếu có thể quay lại, con chỉ muốn nói: “Mẹ ơi, cha ơi… cảm ơn vì đã không rời bỏ con, dù đã có những ngày tưởng chừng không thể tiếp tục. Cảm ơn vì đã nhìn thấy con, tin vào con, ngay cả khi con chưa thể nói một lời.”
Con đã lớn lên trong tình yêu ấy – một tình yêu âm thầm nhưng mạnh mẽ, đủ để kéo con ra khỏi khoảng không cô độc, đủ để dạy con rằng: trò chơi nhỏ của ngày hôm qua chính là phép màu của cả một đời người.