
Người ta vẫn thường nói, không ai có thể hiểu được hết lòng của một người cha, người mẹ khi con mình chẳng giống những đứa trẻ khác. Với cha, hành trình ba năm đầu đời của con là hành trình của những yêu thương xen lẫn những nỗi lo thầm lặng. Ngày con ra đời, cha chỉ mong con lớn lên khỏe mạnh, biết cười, biết gọi “ba” bằng giọng ngọng nghịu non nớt. Thế nhưng, khi con tròn ba tuổi, những điều tưởng như giản đơn ấy vẫn chưa đến. Con vẫn lặng im trong thế giới riêng của mình, chỉ thích chơi với những món đồ quen thuộc, chỉ đáp lại bằng ánh mắt ngơ ngác khi ai đó gọi tên. Ban đầu, cha nghĩ chắc con chỉ chậm một chút, con trai mà, nhiều người vẫn nói như thế. Nhưng rồi tháng này qua tháng khác, khi những đứa trẻ khác đã ríu rít gọi cha mẹ, con vẫn im lặng. Cái im lặng ấy nặng trĩu đến mức khiến cha thấy mình nghẹt thở.
Thế là hành trình đi tìm câu trả lời bắt đầu. Cha và mẹ đưa con đến hết nơi này đến nơi khác, gặp gỡ hết bác sĩ này đến chuyên viên kia. Mỗi người một lời khuyên, mỗi nơi một cách nói khiến cha chẳng biết phải tin vào đâu. Có người bảo chờ thêm, có người khuyên can thiệp sớm, còn có người nói như thể mọi thứ đều đã quá muộn. Cha thấy mình như kẻ lạc đường giữa ngã ba không biển chỉ dẫn. Mỗi đêm, khi con ngủ say, cha lại nằm nhìn khuôn mặt nhỏ bé ấy và tự nhủ, “dù thế nào đi nữa, cha cũng sẽ không dừng lại.” Bởi con là con của cha, và chỉ cần còn một tia hy vọng, cha vẫn sẽ đi.
Rồi một ngày, trong chuỗi ngày mỏi mệt đó, cha và mẹ tìm được một nơi đặc biệt. Nơi ấy không hỏi con bị gì, mà hỏi con đang cần gì. Câu nói ấy như chạm vào sâu thẳm trái tim cha, như thắp lên trong lòng một đốm sáng sau những tháng ngày tối tăm. Cha nhìn quanh và thấy những đứa trẻ khác cũng đang tập nói, cũng đang học cách kết nối với thế giới. Cha thấy các cô chuyên viên không chỉ làm việc bằng chuyên môn, mà bằng cả tình thương và sự kiên nhẫn. Và lần đầu tiên sau rất lâu, cha thấy lòng mình nhẹ đi. Cha biết, có thể, đây chính là nơi con cần.
Những buổi đầu can thiệp thật không dễ dàng. Con sợ hãi, né tránh, thậm chí khóc òa khi ai đó đến gần. Có lần, con chạy ra khỏi phòng, nước mắt lăn dài trên gò má, còn cha chỉ biết đứng lặng nhìn từ xa. Cha muốn ôm con thật chặt, muốn nói rằng “không sao đâu con, có cha ở đây”, nhưng cha lại thôi. Cha hiểu rằng, đây là con đường con cần đi, và cha phải học cách đứng phía sau, vững vàng để con nhìn thấy, để con cảm nhận được rằng dù thế nào đi nữa, cha vẫn ở đây.
Mỗi ngày trôi qua, con bắt đầu có những thay đổi nhỏ. Con chịu ngồi yên lâu hơn một chút, chịu nhìn vào mắt người khác, chịu lặp lại âm thanh ngắn ngủi nào đó. Với người khác, có lẽ chẳng có gì đáng kể. Nhưng với cha, đó là một kỳ tích. Mỗi khi con mỉm cười, khi con khẽ gọi “ba” bằng tiếng ú ớ chưa tròn, cha như nghe thấy âm thanh hạnh phúc nhất trên đời. Cha không thể diễn tả nổi niềm vui ấy, thứ niềm vui được chắt ra từ bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu hy vọng tưởng như đã tắt lịm. Cha biết, mình đã không đi sai đường.
Giờ đây, khi mỗi sáng nắm tay con đi vào lớp can thiệp, nhìn con ngoan ngoãn bước vào phòng, cha lại tự nhủ: “Từ giây phút này, hành trình của cha và con mới thực sự bắt đầu.” Không còn là những tháng ngày mờ mịt không phương hướng, mà là một chặng đường có ánh sáng, có niềm tin, có những con người đồng hành cùng cha con mình. Cha biết phía trước vẫn còn nhiều gian nan, sẽ có lúc con mệt, có khi cha cũng thấy bất lực, nhưng chỉ cần còn tin tưởng, chỉ cần cha con mình không buông tay nhau, chắc chắn con sẽ tiến lên từng ngày.

Cha không mong con trở nên xuất sắc hay giỏi giang như ai. Cha chỉ mong con có thể nói được những lời thật lòng của con, được bộc lộ cảm xúc, được sống trong thế giới trọn vẹn của riêng mình. Cha tin, con rồi sẽ nói, sẽ cười, sẽ chạy đến ôm cha và gọi hai tiếng “ba ơi” bằng chính giọng nói của mình. Khi ấy, cha biết mọi mệt mỏi hôm nay đều xứng đáng.
Người ta thường nghĩ người mẹ là người gắn bó sâu sắc với con, còn người cha thì chỉ biết đứng ngoài. Nhưng với cha, kể từ khi biết con cần được can thiệp, mọi thứ trong lòng đều thay đổi. Cha thấy mình cần học lại cách làm cha, học cách thấu hiểu, kiên nhẫn, và tin tưởng. Cha nhận ra, điều duy nhất mà con cần từ cha không phải là sự hoàn hảo, mà là niềm tin. Niềm tin rằng con có thể, rằng con đang trên đường tiến bộ, rằng hành trình này dù dài nhưng không vô vọng.
Có lẽ không ai hiểu được cảm giác của người cha khi đứng ngoài cửa phòng trị liệu, lắng nghe tiếng con trong đó – đôi khi là tiếng khóc, đôi khi là tiếng cười, đôi khi chỉ là vài âm thanh ngắn ngủi. Nhưng với cha, tất cả đều là những nốt nhạc của hi vọng. Mỗi âm thanh con phát ra là một bước nhỏ, nhưng là một bước tiến thật sự. Và cha tin, chỉ cần kiên nhẫn, ngày đó sẽ đến, ngày mà con có thể nói, có thể kể cho cha nghe về thế giới của con.
Từ giây phút cha tìm được nơi phù hợp cho con, cuộc đời như sang một trang mới. Không còn là những ngày chạy đôn đáo trong nỗi hoang mang, mà là những ngày của sự bắt đầu. Cha thấy niềm vui trong từng ánh mắt của con, trong từng tiếng cười nhỏ, và cả trong những lần con cố gắng mà chưa làm được. Vì cha biết, mọi cố gắng đều mang trong nó một hạt mầm của hi vọng.
Và cha tự nhủ, dù chặng đường này có dài đến đâu, cha cũng sẽ đi cùng con. Bởi vì, từ giây phút ấy, hành trình của cha và con đã thực sự lăn bánh – hành trình của niềm tin, của tình yêu, và của một tương lai đang dần hiện ra phía trước. Cha không hứa sẽ khiến mọi thứ dễ dàng, nhưng cha hứa một điều: cha sẽ không bao giờ buông tay con.