
Gửi con yêu của mẹ,
Mẹ đã ngồi đây rất lâu, trước khi viết ra những dòng chữ này. Không phải vì mẹ không biết bắt đầu từ đâu, mà vì mỗi khi nghĩ đến con, trái tim mẹ lại nhói lên, nghẹn ngào đến mức không thể thở nổi. Có lẽ, chẳng có ngôn từ nào đủ để diễn tả nỗi hối hận của một người mẹ đã từng quá bận rộn với thế giới của riêng mình mà quên mất thế giới nhỏ bé của con.
Ngày con chào đời, mẹ đã khóc vì hạnh phúc. Mẹ từng hứa sẽ yêu thương và bảo vệ con bằng tất cả những gì mẹ có. Nhưng rồi cuộc sống cuốn mẹ đi quá nhanh. Những cuộc họp dồn dập, những kế hoạch dang dở, những mục tiêu sự nghiệp mà mẹ cho là quan trọng khiến mẹ rời khỏi nhà khi trời còn chưa sáng và trở về khi con đã ngủ say. Mẹ nghĩ rằng chỉ cần làm việc thật nhiều, chỉ cần kiếm đủ tiền, con sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn, đầy đủ hơn, sung túc hơn. Nhưng mẹ đã không hiểu rằng điều con cần nhất lại không nằm trong vật chất ấy, mà là sự hiện diện, là những phút giây mẹ ở bên.
Con lớn lên trong căn nhà đầy ắp đồ chơi nhưng lại vắng tiếng nói cười của mẹ. Bà kể rằng con rất ngoan, hiếm khi khóc, chỉ ngồi chơi lặng lẽ. Mẹ vẫn mỉm cười tự hào, nghĩ rằng con chững chạc và hiền lành hơn bạn bè. Khi thấy con ít nói, mẹ tự an ủi: “Con trai thì chậm nói cũng không sao, lớn lên sẽ nói thôi.” Mẹ vẫn tin vào những lời đó, như một cách để dỗ dành chính mình.
Thế rồi thời gian trôi qua, con đã gần 3 tuổi. Một ngày, trong lúc chờ đèn đỏ, mẹ vô tình nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ hơn con đang ríu rít gọi mẹ, kể chuyện bằng những câu nói ngắn ngủi nhưng tràn đầy cảm xúc. Còn con, khi mẹ hỏi “Con ơi, nói đi nào”, con chỉ cười và nhìn mẹ bằng đôi mắt hồn nhiên. Ánh mắt ấy trong veo và đẹp đến mức khiến mẹ rưng rưng, nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi lo lắng mơ hồ bắt đầu lớn dần lên. Mẹ vẫn tự trấn an, vẫn cố gắng tin rằng “rồi con sẽ nói”. Nhưng mỗi ngày trôi qua, con vẫn chỉ im lặng, vẫn chìm trong thế giới riêng của mình.
Cho đến khi con chuẩn bị vào lớp mầm non, trong buổi gặp đầu tiên, cô giáo nhìn mẹ rồi nhẹ nhàng nói: “Chị ơi, bé không nói và ít giao tiếp mắt. Em nghĩ chị nên đưa con đi khám chuyên sâu.” Câu nói ấy khiến mọi thứ trong mẹ sụp đổ. Mẹ như không tin vào tai mình. Suốt những năm qua, mẹ đã làm gì? Mẹ đã ở đâu khi con cần mẹ nhất?
Ngày đến bệnh viện, căn phòng khám trở nên lạnh lẽo đến lạ. Bác sĩ nói rằng con bị chậm nói, cần can thiệp sớm. Nhưng khi mẹ hỏi về cơ hội, bác sĩ chỉ lắc đầu nhẹ và nói: “Nếu bé được phát hiện trước 3 tuổi, khả năng hồi phục sẽ cao hơn nhiều. Giờ thì… hơi muộn rồi.” Chỉ hai từ “hơi muộn” thôi, nhưng chúng như lưỡi dao cứa sâu vào tim mẹ.
Mẹ đã đánh mất “giai đoạn vàng” – quãng thời gian quý giá nhất trong đời con, khi con cần được trò chuyện, được nghe, được đáp lại, được dạy cách cảm nhận và nói ra điều mình muốn. Mẹ tưởng rằng tình yêu có thể được đo bằng những món đồ con có, bằng ngôi trường tốt, bằng sữa ngon, bằng quần áo đẹp. Nhưng hóa ra, tất cả những điều ấy chẳng thể thay thế cho giây phút mẹ ngồi bên con, gọi tên con, hay cùng con cười trước một điều nhỏ bé.
Giờ đây, mỗi khi nhìn con chơi một mình trong góc phòng, lặng lẽ xếp từng khối hình, mẹ lại cảm thấy nghẹn ở ngực. Con không nói, không kể, không hỏi, chỉ im lặng nhìn mẹ bằng ánh mắt như hiểu như không. Mẹ ước gì có thể nghe con gọi “Mẹ ơi” dù chỉ một lần. Có những đêm, mẹ thức trắng, nhìn con ngủ, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy tay mẹ. Mẹ muốn bật khóc thật to, muốn hét lên xin lỗi, muốn xin thời gian quay trở lại. Nếu ngày đó mẹ bớt đi một cuộc họp, bớt đi một dự án, bớt đi vài giờ trước màn hình máy tính, biết đâu con đã không phải chịu thiệt thòi đến thế.

Từ ngày có kết quả chẩn đoán, mẹ quyết định gác lại nhiều thứ. Mẹ bắt đầu cùng con đến trung tâm trị liệu, học cách kiên nhẫn, học cách lắng nghe con theo một cách khác. Mỗi lần con bật ra một âm thanh mới, mẹ thấy lòng mình vỡ òa, vừa mừng vừa đau. Niềm vui vì con đang tiến bộ, nhưng nỗi đau vì mẹ biết điều đó đã đến muộn.
Mẹ biết, con không hề trách mẹ. Trong đôi mắt con, vẫn là sự hồn nhiên, trong sáng đến lạ kỳ. Nhưng chính vì thế, mẹ lại càng không thể tha thứ cho bản thân. Bởi làm sao mẹ có thể tha thứ khi biết rằng người khiến con phải vất vả như hôm nay chính là mẹ – người từng hứa sẽ mang đến cho con những điều tốt đẹp nhất.
Nếu có ai đó đang đọc những dòng này, mẹ chỉ mong họ dừng lại một chút để nhìn con mình thật kỹ. Hãy lắng nghe con nói, dù chỉ là những âm thanh vụng về. Hãy nhìn con chơi, dù chỉ là vài phút. Hãy dành thời gian cho con, dù cuộc sống có bận đến đâu. Bởi đôi khi, chỉ cần một chút quan tâm, một chút lắng nghe, chúng ta có thể nhận ra những dấu hiệu nhỏ nhất để giúp con kịp thời.
Ba năm đầu đời là khoảng thời gian vàng để trẻ phát triển ngôn ngữ. Nếu cha mẹ bỏ lỡ giai đoạn ấy, con đường phía sau sẽ dài và gian nan hơn rất nhiều. Mẹ ước gì ai đó đã nói với mẹ sớm hơn, rằng không có thành công nào quan trọng hơn việc con mình được lớn lên một cách trọn vẹn.
Con yêu ơi, dù đã muộn, mẹ vẫn sẽ đi cùng con. Mẹ sẽ nắm tay con trên từng bước đường, cùng con học nói, học cười, học cảm nhận thế giới. Mẹ không cần phải là người mẹ giỏi giang trong mắt ai khác, chỉ cần là người mẹ thật sự có mặt trong thế giới của con.
Mẹ xin lỗi, vì đã để con phải chờ đợi. Mẹ xin lỗi, vì đã không ở đó khi con cần mẹ nhất. Nhưng từ hôm nay, mẹ hứa sẽ bù đắp từng chút một, sẽ yêu con bằng sự hiện diện, bằng ánh mắt, bằng từng phút giây thật lòng.
Con có thể chưa nói được, nhưng chỉ cần một ánh nhìn của con thôi, mẹ đã nghe thấy tất cả. Và mẹ tin, rồi sẽ có ngày con sẽ gọi mẹ, dù là khẽ thôi, cũng đủ để xóa tan cả quãng thời gian dằn vặt này.
Mẹ yêu con – hơn tất cả mọi điều trên đời này. Và mẹ sẽ không bao giờ để mất thêm một giây phút nào bên con nữa.