Hôm nay con tròn 18 tháng.
Mẹ ngồi đếm từng mốc phát triển của con mà lòng lại rối như tơ vò. Con đã biết chạy, biết cười khúc khích khi xem hoạt hình, biết chỉ tay đòi lấy món đồ mình thích… nhưng vẫn chưa một lần gọi thành tiếng “mẹ”.
Xung quanh, những đứa trẻ cùng tuổi đã líu lo cả ngày. Có bé còn biết hát, biết đếm, biết gọi “mẹ ơi” lanh lảnh giữa sân chơi. Còn con, vẫn chỉ im lặng, đôi khi bập bẹ vài âm vô nghĩa, rồi lại cười, lại chìm vào thế giới riêng của mình.
Mỗi lần như thế, tim mẹ như thắt lại. Đã bao lần mẹ tự hỏi:
“Có phải con đang chậm hơn các bạn? Hay chỉ là con cần thêm chút thời gian thôi?”
Và nỗi lo bắt đầu dần dần len lỏi trong từng đêm
Mẹ bắt đầu tìm đọc hàng chục bài viết trên mạng, tham gia các nhóm nuôi con. Có người nói: “Con trai nói chậm là bình thường, đừng lo quá.”
Nhưng cũng có người bảo: “18 tháng mà chưa nói được là phải đưa đi khám đi chị ơi, coi chừng chậm nói, thậm chí tự kỷ đó.”
Những dòng chữ ấy như dao cứa vào lòng. Mẹ đã phải mất ngủ suốt nhiều đêm, cứ nằm im nghe tiếng con thở khẽ trong giấc ngủ mà nước mắt rơi.
Mẹ thấy mình thật bất lực – vừa thương con, vừa trách bản thân.
“Có phải do tôi ít nói chuyện với con quá không?”
“Hay do tôi để con xem tivi nhiều?”
“Tại sao mình không phát hiện sớm hơn?”
Mỗi câu hỏi như một nhát cứa vào lòng người mẹ luôn sợ mình đã làm gì đó sai.
Giữa ranh giới của “chờ đợi” và “hành động”
Tôi đang ở trong khoảng lưng chừng của hai lựa chọn:
Một là đưa con đi khám sớm, để yên tâm, dù có gì cũng còn thời gian can thiệp.
Hai là đợi thêm một chút, biết đâu vài tuần nữa con sẽ bật ra tiếng “mẹ” ngọt ngào mà tôi hằng mong.
Nhưng nỗi sợ luôn ở đó. Mỗi lần có ai hỏi:
“Con biết nói chưa?”
Tôi lại cười gượng, né tránh: “Con mới biết vài từ thôi chị ạ.”
Rồi lặng lẽ quay đi, giấu tiếng thở dài.
Có những hôm, tôi cố gắng gọi “Con ơi, mẹ đây!” hàng chục lần, mong con quay lại, nhìn vào mắt tôi và thốt ra một âm thanh nào đó. Nhưng con chỉ mỉm cười, rồi chạy đi lấy chiếc xe đồ chơi.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình như bị rơi vào khoảng không.
Một khoảng không của nỗi cô đơn, lo sợ và hy vọng mong manh.
Áp lực từ những lời so sánh vô tình
Không ai cố ý làm tôi tổn thương, nhưng mỗi câu nói của người lớn xung quanh như thêm một lớp nặng trĩu trên vai:
“Con nhà chị 18 tháng nói đủ thứ rồi đó.”
“Hay mẹ nó chiều quá, nói thay con hoài, nên con lười nói.”
“Chắc tại mẹ cho xem tivi nhiều đó.”
Tôi cười, nhưng trong lòng đầy tổn thương.
Chẳng ai biết rằng, tôi đã cố gắng thế nào. Tôi nói chuyện với con cả khi rửa chén, khi thay tã, khi cho con ăn. Tôi đọc truyện, hát ru, chỉ mong con phản ứng, dù chỉ là ánh nhìn, cái gật đầu, hay một âm “ma… ma…” mơ hồ.
Một tia sáng mong manh của hy vọng
Tối qua, khi đang dọn đồ chơi, con đến gần, cầm lấy tay tôi, nhìn tôi thật lâu.
Ánh mắt con trong veo, rồi con khẽ phát ra một âm “mờ…”.
Chỉ thế thôi, mà tôi đã bật khóc. Không biết đó có phải là “mẹ” không, nhưng trong lòng tôi tin rằng, đó là dấu hiệu đầu tiên – rằng con đang muốn nói, chỉ là cần thêm một chút thời gian, thêm một chút kiên nhẫn và yêu thương.
Gửi đến những người mẹ đang giống tôi
Nếu bạn cũng đang có con 18 tháng mà vẫn chưa gọi “mẹ”, tôi hiểu cảm giác của bạn hơn ai hết. Cảm giác vừa sợ hãi, vừa hy vọng, vừa muốn làm gì đó, lại vừa sợ đối mặt với kết quả.
Nhưng tôi đã học được rằng:
“Chờ đợi trong lo lắng không giúp con tiến lên. Hành động mới là cách để ta thật sự đồng hành cùng con.”
Tôi đã quyết định sẽ đưa con đi kiểm tra phát triển ngôn ngữ, không phải vì tôi bi quan, mà vì tôi muốn cho con cơ hội tốt nhất. Dù kết quả ra sao, tôi tin mình vẫn sẽ yêu con, kiên nhẫn cùng con từng bước nhỏ.
Có thể hành trình này sẽ dài hơn, khó khăn hơn.
Nhưng nếu tôi có thể chọn lại, tôi vẫn sẽ là mẹ của con – một người mẹ đôi khi yếu đuối, nhưng chưa bao giờ ngừng tin vào con.