Menu Đóng

Những lời nói vô tình như những vết xước không tên cứa vào lòng mẹ

Gần đây, mỗi lần dắt con đi dạo quanh xóm, mẹ đều cảm thấy nặng lòng. Một số người hàng xóm nhìn con, mỉm cười rồi nói:
Con trai mà, chậm nói là chuyện bình thường, lớn chút rồi nói như gió thôi.
Người khác lại bảo:
Chắc mẹ ít nói chuyện với con nên nó mới vậy.

Mẹ chỉ biết cười gượng. Một nụ cười cố giấu đi sự run rẩy bên trong.
Ai cũng có ý tốt, ai cũng nói lời “động viên”, nhưng với mẹ – những câu nói ấy như một mũi kim, nhỏ thôi, nhưng đâm trúng chỗ đau nhất trong lòng mẹ.

Mẹ đã từng tin rằng, con chỉ cần thêm thời gian. Rằng con sẽ nói, con sẽ gọi “mẹ ơi” vào một ngày gần thôi. Nhưng càng chờ, mẹ càng thấy lòng mình chông chênh.

Khi mẹ chia sẻ nỗi lo của mình với gia đình, thay vì nhận được sự thấu hiểu, mẹ lại nghe những câu như:
Chắc tại con suốt ngày cắm mặt vào điện thoại, không chịu nói chuyện với nó.
Trẻ con mà, cứ để tự nhiên, đừng lo thái quá.

Mỗi lời trách móc như kéo mẹ xuống một tầng sâu hơn của cảm giác tội lỗi.
Mẹ bắt đầu tự hỏi:
“Có phải mình sai thật không?”
“Có phải con chậm nói là do mẹ không đủ tốt?”

Mẹ thấy mình vừa là người mẹ lo lắng, vừa là người mẹ bị “đổ lỗi”. Và trong căn nhà đầy tiếng cười của người khác, mẹ lại thấy lòng mình trống rỗng.

Đêm đến, khi con ngủ, mẹ lặng lẽ nhìn khuôn mặt nhỏ xíu của con.
Mẹ muốn nghe con nói một câu dù chỉ là “mẹ ơi” thôi cũng được.
Mẹ muốn nghe giọng nói của con để biết con đang vui, đang buồn, hay chỉ đơn giản là con đang lớn lên như bao đứa trẻ khác.

Nhưng đáp lại, vẫn là sự im lặng. Sự im lặng đến nhói lòng.

Mẹ đã từng thử hàng trăm cách: hát cho con nghe, nói chuyện với con mỗi ngày, đọc truyện, làm trò, chơi cùng con… Mẹ đã cố gắng đến kiệt sức, nhưng vẫn không thấy con “tiến bộ” như lời mọi người nói.

Và mẹ sợ.
Sợ rằng con đang thật sự có vấn đề. Sợ rằng mình đã bỏ lỡ “thời điểm vàng” để giúp con. Sợ rằng một ngày nào đó, mẹ sẽ không còn đủ sức để tin rằng con rồi sẽ nói…

Người ta dễ dàng nói: “Đừng lo quá”, nhưng không ai hiểu rằng phía sau nỗi lo là cả một trái tim đầy tổn thương.
Người ta dễ nói: “Trẻ con chậm nói là bình thường”, nhưng không ai biết rằng mỗi ngày, mẹ đều dằn vặt giữa việc “đợi” và “đi khám”.

Mẹ không cần ai khen ngợi. Mẹ chỉ cần một chút thấu hiểu. Một lời động viên chân thành rằng: “Không sao đâu, mình cùng tìm cách giúp con nhé.”

Nếu ai đó chịu lắng nghe, chịu nhìn sâu hơn một chút, họ sẽ thấy mẹ đã cố gắng đến nhường nào. Cố gắng để không khóc trước mặt con. Cố gắng để tin vào hành trình của mình. Cố gắng để mỗi ngày, dù chỉ một chút, con có thể tiến gần hơn đến thế giới của ngôn từ.

Mẹ biết hành trình này còn dài, còn nhiều nước mắt và cả những hoang mang. Nhưng mẹ hứa, mẹ sẽ không bỏ cuộc.
Mẹ sẽ tìm hiểu, sẽ học, sẽ hỏi, sẽ thử – tất cả những gì có thể – để giúp con nói lên tiếng đầu đời.

Bởi hơn ai hết, mẹ hiểu rằng, tiếng nói đầu tiên của con không chỉ là âm thanh. Đó là cả một phép màu.

Bài liên quan

Home
Hotline
Chỉ đường
Zalo Chat
Tư vấn