Menu Đóng

Khi trò chơi cùng con không chỉ là chơi, mà là cả một hành trình

Hôm nay, sau một buổi trị liệu dài và mệt mỏi, chúng tôi ngồi lại bên nhau trong căn phòng nhỏ, và cả hai đều không nói lời nào. Chỉ có ánh mắt lặng im, một nỗi buồn trĩu nặng như đang đè lên ngực, khiến từng hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Đã bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm rồi chúng tôi bước trên hành trình này? Chúng tôi đã học cách chơi với con, học cách kiên nhẫn, học cách cười thật tươi dù trong lòng có lúc chỉ muốn gục ngã. Người ta bảo: “Hãy biến trò chơi thành cầu nối để con mở lòng”. Nhưng có ai hiểu được, đằng sau những trò chơi tưởng chừng đơn giản ấy là bao nhiêu lần chúng tôi tập đi tập lại, nắn nót từng hành động, cẩn trọng từng lời nói, và rồi lại chới với khi con không phản ứng như mong đợi.

Có những đêm, người mẹ nằm nghiêng một bên, nước mắt ướt cả gối, bởi cảm giác bất lực đến nghẹn ngào. Tại sao mọi chuyện lại khó đến vậy? Tại sao con đường này dài đến thế? Nỗi sợ hãi như bóng đen rình rập: Nếu sau bao nỗ lực, con vẫn không thể tiến bộ thì sao?

Còn người cha – vẫn thường cố gắng mạnh mẽ – nhưng cũng có lúc phải ngồi một mình ngoài ban công, mắt nhìn vào khoảng không. Anh im lặng, nhưng tôi biết trong tim anh cũng đầy những vết nứt. Có những lần, anh thú nhận: “Anh mệt lắm. Có lúc anh chỉ muốn buông bỏ tất cả… Nhưng nghĩ đến con, anh lại không cho phép mình gục xuống.”

Chúng tôi nhiều khi thấy mình như những diễn viên trên sân khấu: ban ngày cố gắng tươi cười, kiên nhẫn, nhẹ nhàng chơi cùng con; nhưng khi màn đêm buông xuống, chúng tôi chỉ còn lại với sự kiệt quệ và trống rỗng.

Có hôm, trong cuốn nhật ký nhỏ, tôi đã viết:

“Ngày thứ 187 của hành trình trị liệu. Hôm nay con chỉ ngồi im, không chịu nhìn vào mắt mẹ. Cố gắng lắm mà con vẫn không nói một lời. Mẹ thấy tim mình nhói lên, như thể cả thế giới vừa đổ sập. Mẹ tự hỏi, mình đã làm sai chỗ nào? Mẹ bất lực quá, con ạ. Nhưng rồi mẹ vẫn phải lau nước mắt, ngày mai lại tiếp tục, vì nếu mẹ gục ngã, con sẽ ra sao?”

Có những dòng anh cũng viết:

“Anh tưởng mình mạnh mẽ lắm, nhưng thật ra anh cũng yếu đuối như em thôi. Anh mệt vì công việc, mệt vì áp lực kinh tế, mệt vì nỗi lo con có kịp theo bạn bè không… Nhưng rồi, chỉ cần nhìn thấy con nắm tay anh, dù không nói lời nào, anh lại thấy mình có lý do để đứng dậy thêm một lần nữa.”

Chúng tôi đã nhiều lần chạm đến giới hạn chịu đựng. Nhưng lạ lùng thay, chỉ cần một cái nhìn từ con, một tiếng cười ngây ngô, hay đôi khi chỉ là khoảnh khắc con chủ động đặt đồ chơi vào tay mẹ… thì mọi nỗi đau dường như được xoa dịu, dù chỉ một chút.

Hành trình này không hề đơn giản. Nó đầy nước mắt, đầy thử thách, đầy những lần chới với giữa ranh giới của kiên nhẫn và tuyệt vọng. Nhưng sâu thẳm, chúng tôi vẫn chọn đi cùng con, bởi vì tình yêu dành cho con lớn hơn tất cả.

Nếu có một ngày nào đó con đọc được những dòng chữ này, mẹ và cha chỉ muốn con biết rằng: Dù đã từng có những đêm dài mẹ cha muốn bỏ cuộc, nhưng tình yêu dành cho con đã giữ chúng ta lại, nối chúng ta với nhau, để cùng nhau đi tiếp trên con đường đầy gian nan này.

Bài liên quan

Home
Hotline
Chỉ đường
Zalo Chat
Tư vấn